Sánh bước cùng "một mình"
Trong cái hộp xinh xắn ấy, của tôi, của bạn, chứa cả một vũ trụ, để tôi và bạn, ai trong chúng ta cũng đều có thể kiến tạo nên một cuộc sống Độc lập - Tự do - Hạnh phúc.
Mọi người luôn nhìn tôi với ánh mắt thương cảm khi thấy tôi luôn một mình. Một mình đi chơi, một mình đi ăn, một mình đi nhậu, một mình đi shopping, một mình đi xem phim,... một mình và một mình. Lạ là tôi không thấy thương cảm chuyện đó chút nào.
Tôi nhớ tới cuộc thi thiết kế "Think outside the box" (Suy nghĩ vượt qua khỏi cái hộp - giới hạn của chính mình) hồi sinh viên, tôi liền tưởng tượng ra cái hộp của mình, tôi nhìn quanh cái hộp đó và nghĩ:
- Cái hộp của mình cũng tuyệt vời quá! Mình sẽ think inside the box. Mình sẽ làm cho cái hộp này căng tràn ý tưởng tới mức bung toả ra bên ngoài.
Tuy nhiên, khó mà nhìn ra được thế giới trong tôi nó thú vị nhường nào. Tôi vác theo cái hộp của mình đi khắp chốn để lụm về vô vàn thứ tuyệt vời, nó là một collective diệu kỳ hơn cả một bảo tàng. Cũng có nhiều người trông tôi cuồng dại và thú vị, họ là những vị khách hiếm hoi trong cuộc đời tôi nhìn thấy cái thế giới tôi lụm về chiếc hộp của mình. Còn đa số, đâu biết rằng tôi đang hạnh phúc, bởi họ nghĩ khi bản thân họ ở một mình sẽ rất bức bối và họ dành thương cảm ấy cho tôi.
Nhưng, đâu phải do cái hộp của họ không có gì. Tất cả cái hộp của tất cả mọi người đều phong phú, chỉ là nó bị bỏ quên. Sánh bước "một mình" đối với tôi là sánh bước cùng cả một vũ trụ. Trong cái hộp xinh xắn ấy, của tôi, của bạn, chứa cả một vũ trụ, để tôi và bạn, ai trong chúng ta cũng đều có thể kiến tạo nên một cuộc sống Độc lập - Tự do - Hạnh phúc.
Nhìn quanh chiếc hộp của bạn nào, có phải nó rất đẹp và thú vị ?
Viết bởi Nguyễn Phương Thùy