Chúng ta đã đi lùi với sự tiến hoá của linh hồn mình ra sao?
Đây là khoảnh khắc khi cuộc khủng hoảng về "Tôi" bắt đầu.
Cuộc khủng hoảng về "Tôi" bắt đầu khởi động các khủng hoảng về "Tôi" trong mối liên hệ với những "Khác". Chúng ta bắt đầu trải qua nhiều cuộc khủng hoảng với những người hoặc điều mà sự hiện diện và vai trò của họ trong cuộc sống của chúng ta luôn luôn liên kết với "Tôi".
Các cuộc khủng hoảng đầu tiên thường xảy ra với những người mà chúng ta có mối liên hệ thân thuộc, gần gũi nhất, ví dụ như các thành viên trong gia đình, cha mẹ, vợ, chồng và con cái. Sau đó là vấn đề liên quan đến công việc, bạn bè và vòng tròn xã hội mà chúng ta ở trong đó. Chúng ta chỉ nhìn thấy, và chứng kiến, tham gia vào sự hỗn loạn của thế giới ngoài chúng ta mà không nhận ra rằng, thực tế, tất cả sự hỗn loạn bên ngoài này đều phản ánh sự hỗn loạn bên trong chúng ta ở các mức độ khác nhau.
Trong bối cảnh của nhiều cuộc khủng hoảng, chúng ta trải qua hiệu ứng domino của sự sụp đổ. Nhiều niềm tin mà chúng ta đã nắm giữ, những thứ chúng ta đã nghĩ rằng chúng là của chúng ta và là vĩnh viễn, rằng chúng đại diện cho sự thật cuối cùng, rằng chúng là thực sự, bắt đầu phai nhạt rồi biến mất. Xã hội gọi đó là "cuộc khủng hoảng giữa tuổi trung niên."
Không, chúng ta không cần phải đợi đến tuổi trung niên để trải nghiệm khủng hoảng!
Trên thực tế, cuộc khủng hoảng cuộc sống này không phải là một đường thẳng tuyến tính, chúng không giống nhau cho mọi người.
Với sự độc đáo và riêng biệt của mỗi cá nhân, nhiều người trong số chúng ta đã phải đối mặt với các dạng và mức độ khác nhau của cuộc khủng hoảng ở độ tuổi trẻ hơn.
Sự cô lập từ bạn bè và những trừng phạt nghiêm khắc "đội lốt" giáo dục từ cha mẹ và người chăm sóc đã khiến nhiều trẻ em thu mình vào và chọn sống trong thế giới riêng của mình như một cơ chế sống còn và tự bảo vệ. Điều này xảy ra quá sớm đã đẩy trẻ vào tình trạng hoàn toàn cô lập, bị kẹt trong thế giới riêng của chúng.
Kỳ vọng cao, không lành mạnh, gắn với thiếu sự thấu hiểu, thiếu quan tâm và việc bày tỏ tình yêu thương không phù hợp của cha mẹ với con cái họ đã góp phần vào việc khiến nhiều thanh thiếu niên rơi vào các giai đoạn trầm cảm khác nhau, hoặc sa vào các chứng nghiện ngập.
Ở trong cảm xúc có lỗi, xấu hổ, quá nhiều trách nhiệm, cùng với việc thiếu cách bày tỏ và giải toả cảm xúc và tinh thần, thiếu tình yêu và chăm sóc dành cho bản thân đã đẩy nhiều người trưởng thành vào tình trạng căng thẳng sâu, lo âu hàng ngày. Những người mà tình trạng lo lắng của họ bắt đầu được gán nhãn là "rối loạn lo âu" một lần nữa bị xã hội xa lánh. Trong khi, trên thực tế, tình trạng này đơn giản chỉ là một trạng thái mà người trong cuộc đã không có một kiến thức và kỹ năng để quản lý căng thẳng một cách hiệu quả...
Sự bối rối mãn tính của tâm trí, suy nghĩ, trái tim, cảm xúc và cơ thể, hành động, và sự thiếu nhất quán giữa chúng cùng với việc chúng không được chúng ta chăm sóc, đáp ứng nhu cầu đúng cách, đã biến thành các bệnh mãn tính và thậm chí là những ung thư chết người.
Chúng ta bắt đầu rơi vào hố sâu không đáy của đau đớn, nỗi sợ hãi, cảm giác tội lỗi, xấu hổ và nỗi đau... Chỉ từ cái đáy này chúng ta mới bắt đầu hỏi, "Điều gì đã xảy ra?" "Điều đó có ý nghĩa gì?" "Tôi phải làm gì để thay đổi/chuyển hoá hiện thực của mình?"
Tất cả những câu hỏi này dẫn chúng ta trở lại với câu hỏi cốt yếu về "Tôi": "Tôi là ai?" "Bản chất của hạnh phúc, sự hài lòng hay cảm giác viên mãn thực sự là gì đối với TÔI?" "Từ khi nào tôi đã bị tách rời khỏi bản thể riêng của mình?" và "Tôi có thể làm gì để kết nối lại với nó?"
Chúng ta bắt đầu chịu trách nhiệm đầy đủ cho cuộc sống của chúng ta.
Chúng ta bắt đầu phải học làm sao để học-lại, làm lại, và loại bỏ mọi lớp mặt nạ của những "TÔI" không phải là mình mà chúng ta đã xây dựng dựa trên góc nhìn và quan điểm của những cái "KHÁC" về bản thân mình phải là, những cái khác, không gắn với một TÔI chân thực và giản dị mà chúng ta đã bắt đầu phải sống theo từ khi chúng ta mới chỉ 6 hoặc 7 tuổi.
Và một lần nữa, từ đây, linh hồn của chúng ta bắt đầu dẫn dắt chúng ta trên con đường của sự tiến hóa to lớn của chính mình — một hành trình độc đáo mà linh hồn đã viết ra đặc biệt cho chúng ta, một con đường mà chúng ta nhẽ ra đã bắt đầu đi từ rất lâu, từ khi chúng ta còn ở độ tuổi từ 0 đến năm tuổi.
Đặng Bảo Nguyệt