Thông điệp từ Cụ Đá
Ảnh: Minh Tâm.
Một vài chia sẻ từ một buổi dẫn kênh có sự tham gia của Cụ Đá và thông điệp của Đá.
Gần đây, trong một buổi lễ “Mát Đất, Mát Nhà”, cho một khu nhà, đất mà người chủ đã sử dụng như một không gian tâm linh dành cho kiểu sống “độc cư” của những người thích “ở ẩn”, mình có gặp trường hợp đặc biệt này.
Trước khi vào nội dung chính, mình cần chia sẻ rằng những người từng làm việc với mình trong các hoạt động tương tự thì đã khá quen thuộc với việc tham gia, hay được ban phước từ những vị như Ông Linh, hay Bà Địa (mình tạm đặt tên nôm na như vậy), hoặc Các Cụ (mình vẫn nôm na gọi bản thân rằng mình đã trở thành tay sai cho Các Cụ). Trong các buổi dẫn của mình, khi các Vị trên xuất hiện, họ thường chuyển tải thông điệp tới những người tham gia qua những cách rất nhẹ nhàng, dễ nghe, tạm nói là “rất đẹp”. Khi Cụ Đá xuất hiện, thay vì sử dụng những thứ “rất đẹp” mà mình nói ở trên, Cụ bắt đầu bằng câu hỏi này “Các Anh/Chị nghĩ mình có thể làm gì đó à?”, “Cuối cùng thì cũng đến ngày này!”, “Chúng tôi đã ở đây từ rất lâu rồi!” với tông giọng mỉa mai, kèm chút khó chịu, thất vọng, thì ai cũng ngạc nhiên.
Cụ Đá, sau đó là Bà Địa xuất hiện, chuyển tải rất nhiều thông điệp mà sau khi buổi lễ kết thúc, khi mọi người tham gia có thời gian chia sẻ trải nghiệm cá nhân với nhau, chúng mình mới vỡ lẽ ra vì sao Cụ lại có mặt trong buổi này mà không phải là một ai đó có “thân phận cao siêu” nào đó. Có những thông điệp, đến tận sáng hôm sau khi chúng mình có cơ hội ngắm nhìn những hòn đá và vị trí của chúng, công việc mà chúng đang làm dưới ánh sáng ban ngày, mình mới hiểu được ý nghĩa của những thông điệp mà chúng muốn chuyển tải.
Dưới đây, mình chia sẻ lại ghi chép cá nhân của một người tham gia buổi lễ về thông điệp của Cụ Đá sau khi được sự cho phép của bạn ấy:
Con người luôn bị ám ảnh rằng phải hướng tới phía ánh sáng, nhưng một hòn đá lại tự hào khi chìm xuống, hướng về trung tâm và làm chỗ dựa cho những thứ khác. Một hòn đá không tự hào khi ngồi trên những thứ khác, hay nổi lên trên như một con thuyền trên mặt nước, đứng trong ánh sáng. Anh/Chị thấy hòn đá đang nâng đỡ cả tòa nhà chứ, đó cũng là một niềm hạnh phúc với hòn đá đó. Toàn bộ vùng đất Anh/Chị đang đứng đây đều được làm nên từ những hòn đá đã lắng sâu vào đất và chống đỡ cho mọi vật, và chính nhờ đó dần dần chúng bị đẩy xuống, chìm dần xuống trung tâm theo thời gian.
Thực ra, mặc dù người ta thường nói về việc hình dung ánh sáng trong thiền định, nhưng bước đầu tiên khi thiền là hãy như chúng tôi, chìm vào trong chính mình, nhắm mắt và ngưng nhìn vào ánh sáng; hãy nhìn vào bóng tối nơi mà Anh/Chị quên đi cả thị giác và bắt đầu dừng mọi chuyển động và suy nghĩ. Khi tâm trí và thân thể đã như một tảng đá dưới lòng đất, để cả thế giới này và mọi hoạt động ở phía trên, mà bản thân nó chìm trong im lặng, tĩnh lặng và bóng tối, Anh/Chị sẽ có thể dễ dàng thấy được các khía cạnh khác nhau của bản thân, của ánh sáng và nhận thức bên trong mình, mà thường Anh/Chị không thể thấy rõ do bị che mờ bởi tâm trí và các giác quan. Mỗi khi muốn thiền hay muốn được yên bình giữa bộn bề công việc, Anh/Chị hãy làm theo những hòn đá trước, rồi sau đó mới nghĩ đến ánh sáng.
Khi tôi nói “Anh/Chị nghĩ mình có thể làm gì đó ư?”, ý tôi không phải để làm Anh/Chị nản chí, mà tôi muốn hỏi, tại sao với sự hiện diện của những sinh vật cổ xưa như tôi đã ở đây từ rất lâu rồi, mà Anh/Chị chưa bao giờ nhờ đến sự giúp đỡ và trí tuệ của chúng tôi? Mọi mầm cây đều được nuôi dưỡng bởi các chất khoáng và đất ở rễ - cũng như lá của chúng được nuôi dưỡng bởi ánh mặt trời vậy, các loài vật được nuôi dưỡng bởi cây cỏ và lẫn nhau, rồi loài người được nuôi dưỡng bởi cây cỏ và động vật. Chúng tôi là nền tảng cho vạn vật, là trụ cột. Hãy nhờ đến sự giúp đỡ và trí tuệ của chúng tôi, chúng tôi luôn sẵn lòng.
Các khoáng chất luôn thích được ở trong bóng tối và nuôi dưỡng tất cả những sinh vật khác. Bóng tối là dưỡng chất cần cho sự phát triển. Đừng chỉ coi vùng đất này là thiêng liêng, mà hãy hỏi cả về những nỗi đau, bóng tối của nó. Bóng tối đó sẽ là nguồn năng lượng và cảm hứng lớn cho bạn vươn cao và mạnh mẽ tới ánh sáng như những cái cây đã từ lâu đón nhận sự giúp đỡ từ chúng tôi.
Viết bởi Đặng Bảo Nguyệt.